Thomas Hood (23 tháng 5 năm
1799 – 3 tháng 5 năm 1845) – nhà thơ Anh. Nhà phê bình William Michael Rossetti
gọi ông là “nhà thơ tiếng Anh hay nhất” giữa các thế hệ của Shelley và
Tennyson. Thomas Hood là cha đẻ của nhà viết kịch và danh hài Tom Hood (1835 - 1874).
Tiểu sử:
Thomas Hood sinh ngày 23 tháng 5 năm 1799 tại Luân Đôn trong gia đình của một người buôn sách và xuất bản.
Năm 14 tuổi, ông rời nhà trường và được gửi đến một văn phòng giao dịch
thuộc sở hữu của một người bạn của gia đình. Công việc văn phòng trở nên không
thể chịu đựng được, Hood đã bỏ công việc của mình để bắt đầu học như một thợ khắc.
Các kỹ năng có được trong quá trình học rất hữu ích sau này, khi ông ấy tự minh
họa những bài thơ châm biếm của mình.
Thomas Hood bắt đầu viết từ khi còn nhỏ, cộng tác với nhiều tờ báo và các
tạp chí ở các tỉnh.
Ông bắt đầu sự nghiệp viết lách chuyên nghiệp vào năm 1821 với tư cách
là trợ lý biên tập của tạp chí “The London Magazine”, nơi ông được nhận dưới sự
bảo trợ của những người bạn là đồng sở hữu của tạp chí này. Trong tòa soạn, ông
gặp và có mối quan hệ thân thiện với Charles Lam và Samuel Coleridge. Ông đã xuất
bản một số các tác phẩm hài hước và được công chúng đón nhận.
Vào những năm 1830, ông in ở tạp chí “The Comic Annual” thường xuyên,
trong đó ông đã chế giễu một cách khéo léo những sự kiện trong những năm đó.
Ông là tác giả của nhiều bài thơ châm biếm. Tuy nhiên, sự nổi tiếng thế giới là
nhờ thơ trữ tình mà ông đã chuyển sang ở những năm cuối đời. Những tác phẩm như:
“Bài ca chiếc áo (The Song of the Shirt), “Giấc mơ của người Phụ nữ (The Lady’s Dream), “Cầu
Than thở” (The Bridge of Sighs) vv… mô tả cảnh ngộ của những người lao động gian
khổ đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ châu Âu.
Thomas Hood qua đời vào ngày 3 tháng 5 năm 1845 tại Luân Đôn.
3 bài thơ
Thomas Hood sinh ngày 23 tháng 5 năm 1799 tại Luân Đôn trong gia đình của một người buôn sách và xuất bản.
Đôi bàn tay không gặp nữa lần sau
Ta đã từng là bạn tốt của nhau
Nhưng sẽ không còn trong ngày phía trước.
Rằng tình tôi đã uổng phí, hoài công
Tay gặp gỡ nhưng mà xa cách lòng
Bàn tay ta không bao giờ gặp nữa.
Tôi không mong còn gặp nhau lần nữa
Ngay cả vẻ ngoài yêu thương như thế
Cũng phải ra đi với một chút buồn.
Nhưng điều gian dối làm sao quên được
Tay găp gỡ nhưng lòng ta xa cách
Chỉ mong rằng không gặp nữa lần sau!
Our hands will never meet again.
Friends, if we have ever been,
Friends we cannot now remain:
I only know I loved in vain;
Our hands have met, but not our hearts;
Our hands will never meet again!
I would our hands had never met:
Even the outward form of love
Must be resign′d with some regret.
If I my wrong could e′er forget;
Our hands have join′d but not our hearts:
I would our hands had never met!
Vĩnh biệt đời! Đầu óc tôi u ám
Thế giới này mỗi lúc một tối tăm
Khi bóng tối bao trùm lên ánh sáng
Giống như đêm đang đến, đã rất gần.
Trên cánh đồng lang thang làn khói xám
Mùi của đất đai bốc lên càng mạnh
Tôi ngửi mùi mốc trên những bông hồng.
Chào cuộc đời! Thấy phấn khởi trong lòng
Sức lực quay về với niềm hy vọng
Nỗi sợ màu đen chạy dài như bóng
Với vẻ vật vờ trước buổi bình minh.
Và mùi hương ấm nồng trên mặt đất
Đang dần dà xua đi mùi chết chóc
Tôi ngửi mùi hương, mùi của hoa hồng!
And the world is growing dim:
Thronging shadows cloud the light,
Like the advent of the night --
Colder, colder, colder still,
Upward steals a vapor chill;
Strong the earthy odor grows --
I smell the mould above the rose!
Strength returns and hope revives;
Cloudy fears and shapes forlorn
Fly like shadows at the morn, --
Sunny light for sullen gloom,
Warm perfume for vapor cold --
I smell the rose above the mould!
1845
Người ngạc nhiên sao Peter khóc vợ
Không ngạc nhiên, nước mắt tuôn trên mộ
Xua bụi đi, kẻo vợ sẽ hồi sinh.
Some wonder that Peter should weep for his wife:
But his tears on her grave are nothing surprising, –
He’s laying her dust, for fear of its rising.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét