Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2020

Thơ Anne Brontë

 


Anne Brontë (17 tháng 1 năm 1820 – 28 tháng 5 năm 1849) – nữ nhà văn, nhà thơ Anh. Bà là người trẻ nhất trong ba chị em nhà Brontë, cùng với Charlotte và Emily.
 
Tiểu sử:
Anne là con út trong sáu người con của gia đình Brontë. Chưa tròn hai tuổi thì mẹ cô qua đời vào tháng 9 năm 1821 và người dì, Elizabeth Branwell, đảm nhận việc chăm sóc gia đình mồ côi. Anne là một cô gái suy nhược, yếu đuối, nhưng nghiêm túc và mộ đạo.
 
Mục sư Patrick Brontë, cha của gia đình, là một linh mục Tin lành của Giáo hội Anh. Mong có một tương lai tốt đẹp cho các cô con gái của mình, Patrick Brontë đã lên kế hoạch chỉ gả các cô đi lấy chồng sau khi họ nhận được một nền giáo dục tốt. 
 
Anne học tại trường Roe Head trong hai năm – từ 1835 đến 1837, khi chị gái của cô, Charlotte, đã bắt đầu giảng dạy ở đó. Thời gian còn lại còn lại học ở nhà cùng với dì và chị Charlotte. Cùng với các chị gái của mình, Anne đã viết truyện và thơ từ thời thơ ấu.
 
Năm 1846, Anne cùng hai chị gái đã xuất bản một tập thơ và sau đó là tiểu thuyết, trong đó có hai cuốn tiểu thuyết do chính Anne viết – “Agnes Gray” và Người tá điền đồi Wildfell (The Tenant of Wildfell Hall) với bút danh Acton Bell.
 
Ngày 24 tháng 9 năm 1848, anh trai của Anne, Branwell, chết vì bệnh lao phổi ở tuổi 31. Ba tháng sau, vào ngày 19 tháng 12, chị gái của Anne, Emily, cũng chết vì căn bệnh tương tự ở tuổi 30. Hai tuần sau, hóa ra Anne cũng bị nhiễm bệnh lao. Anne có một mong muốn cháy bỏng là được nhìn thấy biển ở Scarborough, nơi mà cô đã từng đến nhưng chuyến đi này chỉ có thể thực hiện vào tháng Năm. Cùng với Charlotte và một người bạn của gia đình, Ellen, Anne đến Scarborough vào ngày 25 tháng 5 năm 1849 và chết ở đó ba ngày sau.
 
Những ngày tiếp theo, Charlotte đã đưa ra quyết định “đặt bông hoa nơi mà nó đã rơi xuống”. Anne được chôn cất không phải ở Haworth cùng với những thành viên khác của gia đình cô, mà ở Scarborough. Mộ của nữ nhà văn nằm trong nghĩa trang của nhà thờ St. Mary nhìn ra vịnh biển. Trên bia mộ có dòng chữ đơn giản: “Nơi đây yên nghỉ Ann Brontë, con gái của Linh mục Patrick Brontë ở giáo xứ Haworth, Yorkshire. Cô mất ngày 28 tháng 5 năm 1849 ở tuổi 28”. Thực tế thì Anne đã 29 tuổi khi chết.
 
3 bài thơ
 

LỜI CẦU KHẨN
 
Em mệt mỏi vô cùng
Đã không còn nước mắt
Mắt mỏi mệt vì khóc
Con tim – vì nỗi buồn.
 
Cuộc đời em cô đơn
Tháng ngày trôi buồn bã
Còn anh, anh yêu ạ
Sao không đến với em?
 
Em cứ đợi chờ anh
Ngày này sang ngày khác
Xin anh đừng lấy mất
Niềm hy vọng của em!
 
Appeal
 
Oh, I am very weary,
Though tears no longer flow;
My eyes are tired of weeping,
My heart is sick of woe;
 
My life is very lonely,
My days pass heavily,
I'm weary of repining,
Wilt thou not come to me ?
 
Oh, didst thou know my longins
For thee, from day to day,
My hopes, so often blighted,
Thou wouldst not thus delay !
 
 
NGƯỜI ĐANG SÁM HỐI
 
Em thương tiếc cho anh
Em thắp lên ngọn nến
Cùng thiên thần cất giọng
Cầu cho kẻ lỗi lầm.
 
Dù bạn bè quay lưng
Và người đời khinh miệt
“Phước cho kẻ đang khóc”
Chúa đã nói lời trên.
 
Bàn tay của em đây
Và không cần buồn chán
Vì sẽ có “phần thưởng
Rất lớn ở trên trời”.
_____________
*Những câu “Phước cho kẻ đang khóc…” và “phần thưởng rất lớn ở trên trời…” là những lời của Chúa Giê-su trong “Bài giảng trên núi” (Ma-thi-ơ V – 4,12).
 
The Penitent
 
I mourn with thee, and yet rejoice
That thou shouldst sorrow so;
With angel choirs I join my voice
To bless the sinner's woe.
 
Though friends and kindred turn away,
And laugh thy gfrief to scorn;
I hear the great Redeemer say,
'Blessed are ye that mourn.'
 
Hold on the course, nor deem it strange
That earthly cords are riven:
Man may lament the wondrous change,
But 'there is joy in heaven !'
 
 

HỒI TƯỞNG
 
Anh đi rồi! Và đã không còn nữa
Nụ cười tỏa nắng cho hạnh phúc em
Còn em lại bước vào nhà thờ cũ
Bước chân lên nơi phía dưới anh nằm.
 
Em thả hồn thơ thẩn trong lặng yên
Và nghĩ rằng con tim nằm phía dưới
Con tim quí nhất mà em biết tới
Đối với em hơn mọi thứ trên trần.
 
Và dù cho em chẳng nhìn thấy anh
Nhưng đường nét, dáng hình em vẫn nhớ
Dù anh đã đi, anh không còn nữa
Ký ức vẫn còn sống mãi trong em.
 
Em vui sướng nghĩ rằng linh hồn anh
Sẽ bay lên trời trở về với Chúa
Sẽ hòa nhập cùng với những thiên thần
Và nhớ về mối tình em vẫn giữ.
 
A Reminiscence
 
Yes, thou art gone and never more
Thy sunny smile shall gladden me;
But I may pass the old church door
And pace the floor that covers thee;
 
May stand upon the cold, damp stone,
And think that frozen lies below
The lightest heart that I have known,
The kindest I shall ever know.
 
Yet, though I cannot see thee more
'Tis still a comfort to have seen,
And though thy transient life is o'er
'Tis sweet to think that thou hast been;
 
To think a soul so near divine,
Within a form so angel fair
United to a heart like thine
Has gladdened once our humble sphere.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét