Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020

Thơ George William Russell

 


George William Russell (10 tháng 4 năm 1867 – 17 tháng 7 năm 1935) – nhà văn, nhà thơ, họa sĩ, nhà thông thiên học và người theo chủ nghĩa dân tộc Ireland. Trong các tác phẩm của mình ông dùng bút danh Æ (đôi khi được viết là AE hoặc A.E.).
 
Tiểu sử
Russell sinh ở Lurgan, County Armagh, là con trai thứ hai của Thomas Russell và Mary Armstrong. Năm 1878, Russells chuyển đến Dublin, nơi George học tại Trường Nghệ thuật Metropolitan từ năm 1880 và từ năm 1882 tại Trường Rathmines. Năm 1885, Russell bỏ học và trong năm đó cùng với Yeats thành lập chi nhánh Dublin của Hiệp hội Hermetic (Hermetic Society).
 
Năm 1866, ông gia nhập Hội Thông thiên học (Theosophical Society) và trở thành một trong những người sáng lập Dublin Lodge của Hội thông thiên học. Sau khi chia tách vào năm 1895, Russell ủng hộ ý tưởng của William K. Judge và trở thành thành viên của Hội Thông thiên học Hoa Kỳ. Russell là chủ tịch của Hiệp hội Hermetic cho đến năm 1933.
 
Là nhà thơ, nhà xuất bản và họa sĩ, J.Russell rất nổi tiếng ở Dublin. Cùng với Yeats và Gregory, ông là một trong những nhân vật trung tâm của phe bảo thủ trong thời kỳ Phục hưng Ireland. Ngoài một số tuyển tập thơ, ông còn viết nhiều bài báo, luận thuyết thần bí và chính trị. Từ năm 1905 đến năm 1923, ông xuất bản tạp chí “Irish Homestead”, trong các năm 1923 – 1930 tờ báo “The Irish Statesman”. Từ ngày 15 tháng 9 năm 1923 cho đến ngày 12 tháng 4 năm 1930 hai tờ báo và tạp chí này hợp nhất lại với nhau.
 
George William Russell mất vì bệnh ung thư ở Bournemouth năm 1935. Thi thể của ông đã được đưa trở lại Ireland và được an táng tại Nghĩa trang Mount Jerome, Dublin.
 
4 bài thơ
 


SỰ THA THỨ
 
Trong bóng tối kính trở nên mờ mịt
Và thế giới ẩm ướt phủ đầy sương
Trong căn phòng rất nhỏ bé của em
Mọi thứ không hề dễ dàng phân biệt.
 
Tôi kể với em về những lỗi lầm
Em chưa có hình dung về tội lỗi
Trong đầu của tôi một cơn đau nhói
Và cơn sốt cao, tôi cảm thấy run.
 
Tôi chạm vào sự trinh trắng của em
Bằng những lỗi lầm mà tôi mang lại
Tâm hồn của tôi đen như đêm tối
Em nhìn tôi như con thú bị thương.
 
Tôi cần một tình yêu không bình thường
Một tình yêu bằng lời không thể nói
Đặt mái đầu của tôi lên đầu gối
Tay em vuốt ve mái tóc nhẹ nhàng.
 
Và chắp tay lại như để ban ơn
Em nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ
Của Sibylla – thầy bói, nhà thông thái
Trong mắt em sự Yên tĩnh ngàn năm.
 
Forgiveness
 
AT dusk the window panes grew grey;
The wet world vanished in the gloom;
The dim and silver end of day
Scarce glimmered through the little room.
 
And all my sins were told; I said
Such things to her who knew not sin—
The sharp ache throbbing in my head,
The fever running high within.
 
I touched with pain her purity;
Sin’s darker sense I could not bring:
My soul was black as night to me;
To her I was a wounded thing.
 
I needed love no words could say;
She drew me softly nigh her chair,
My head upon her knees to lay,
With cool hands that caressed my hair.
 
She sat with hands as if to bless,
And looked with grave, ethereal eyes;
Ensouled by ancient Quietness,
A gentle priestess of the Wise.
 
 


SỰ GẦN GŨI
 
Ta tìm ra một con đường bí mật
Lửa tình yêu không tắt được bao giờ
Dù cả thế gian theo dõi hai ta
Cũng không hiểu rằng chúng mình thân thiết.
 
Ta tìm ra tình yêu trong chính mình
Ta biết rằng không gian là huyền thoại
Dù cả trăm nghìn dặm đường không thể
Ngăn cản chúng mình gần lại môi hôn.
 
Anh và em hòa nhập hai trái tim
Cả khi gần hay khi xa vẫn thế
Và chúng mình không bao giờ tìm thấy
Một giới hạn nào có thể cách ngăn.
 
Anh và em cùng đưa mắt nhìn lại
Để nhận ra rằng có biết bao lần
Cả quá khứ trong hương vị của tình
Và còn tiếp tục lâu dài sau đấy.
 
Và niềm vui mà hai ta tìm thấy
Trên mặt đất thời thơ ấu thần tiên
Ẩn trong trái tim của con người trần
Xua nỗi sợ trước tháng năm hiện tại.
 
Hai chúng ta đang cười, nếu đột nhiên
Thời gian muốn làm cho ta thấy sợ
Thì ta bằng những nụ hôn bất tử
Và dễ dàng vượt qua ngưỡng thời gian.
 
Affinity
 
YOU and I have found the secret way,
None can bar our love or say us nay:
All the world may stare and never know
You and I are twined together so.
 
You and I for all his vaunted width
Know the giant Space is but a myth;
Over miles and miles of pure deceit
You and I have found our lips can meet.
 
You and I have laughed the leagues apart
In the soft delight of heart to heart.
If there’s a gulf to meet or limit set,
You and I have never found it yet.
 
You and I have trod the backward way
To the happy heart of yesterday,
To the love we felt in ages past.
You and I have found it still to last.
 
You and I have found the joy had birth
In the angel childhood of the earth,
Hid within the heart of man and maid.
You and I of Time are not afraid.
 
You and I can mock his fabled wing,
For a kiss is an immortal thing.
And the throb wherein those old lips met
Is a living music in us yet.
 
 


BA LỜI KHUYÊN
 
Tôi gặp một bóng ma hình ngọn lửa
Một linh hồn hiện ra trước mắt tôi
Và dường như đã chạm nhẹ vào vai
Rất vô tình làm cho tôi thấy sợ.
 
Hồn nói nhỏ: “Hãy luôn bình tĩnh nhé!”
Ngay sau đó linh hồn biến mất tăm.
Và trong trí nhớ của tôi nhiều năm
Vẫn còn giữ lại một lời khuyên đó.
 
Nhưng dường như ai đó hét trong tim
Một chiến binh trong người tôi vẫn sống:
“Hãy biến nỗi sợ hãi thành can đảm
Và luôn sẵn sàng chuẩn bị chiến tranh!
 
Quyền lực lâu đời của những quân vương
Hãy dùng lời bạn làm cho rung chuyển
Những pháo đài dối trá và phù phiếm
Hãy làm cho ngã gục dưới chân mình!”
 
Nhưng một linh hồn thông thái cất lên
Không khuyên chiến tranh hòa bình gì cả
“Luôn cố gắng là chính mình, bạn ạ
Và bạn tìm ra tĩnh lặng cho mình”.
 
Three Counsellors
 
IT was the fairy of the place,  
Moving within a little light,    
Who touched with dim and shadowy grace         
The conflict at its fever height.         
 
It seemed to whisper “Quietness,”           
Then quietly itself was gone:  
Yet echoes of its mute caress  
Were with me as the years went on. 
 
It was the warrior within        
Who called “Awake, prepare for fight:              
Yet lose not memory in the din:       
Make of thy gentleness thy might:   
 
“Make of thy silence words to shake
The long-enthroned kings of earth:  
Make of thy will the force to break          
Their towers of wantonness and mirth.”   
 
It was the wise all-seeing soul
Who counselled neither war nor peace:     
“Only be thou thyself that goal        
In which the wars of time shall cease.”     
        
 

 
TẦM NHÌN CỦA TÌNH YÊU
 
Hoàng hôn trên làn nước xanh như ngọc của sông
Đêm như viên kim cương mơ màng trong giấc ngủ
Đôi mắt của em như viên đá, như sao trời sáng tỏ
Với tầm nhìn khiến cho ta hòa nhập với màn đêm.
 
Trong cái đêm ta yêu nhau, gần gũi xác thân
Những bờ môi từng cháy lên trong ngọn lửa
Những cây liễu yêu tinh rung lá cành trong gió
Nài nỉ với anh rằng anh đừng chết ở trong em.
 
Tình yêu của ta rộng lớn như thiên đường
Nhưng giờ không còn gì, đam mê đã hết
Những cây liễu gọi anh quay về trái đất
Và ta lại quay về với bóng tối đêm đen.  
 
The Vision of Love
 
THE TWILIGHT fleeted away in pearl on the stream, 
And night, like a diamond done, stood still in our dream.      
Your eyes like burnished stones or as stars were bright         
With the sudden vision that made us one with the night.       
 
We loved in infinite spaces, forgetting here
The breasts that were lit with life and the lips so near; 
Till the wizard willows waved in the wind and drew    
Me away from the fulness of love and down to you.    
 
Our love was so vast that it filled the heavens up:       
But the soft white form I held was an empty cup,        
When the willows called me back to earth with their sigh,     
And we moved as shades through the deep that was you and I.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét