Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020

Thơ James Elroy Flecker

 


James Elroy Flecker (5 tháng 11 năm 1884 – 3 tháng 1 năm 1915) – nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch người Anh. Với tư cách là một nhà thơ, ông chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ các nhà thơ thuộc trường phái Parnassia (Thi Sơn).
 
Tiểu sử
Herman Elroy Flecker sinh ngày 5 tháng 11 năm 1884 tại Lewisham, Luân Đôn, học tại Trường Dean Close và trường Uppingham. Sau đó, ông học tại Cao đẳng Trinity, Oxford và Cao đẳng Caius, Cambridge. Khi ở Oxford, ông chịu ảnh hưởng của phong trào Mỹ học dưới thời John Addton Symonds và trở thành bạn thân của nhà cổ điển học và sử học nghệ thuật John Beazley.
 
Từ năm 1910, ông làm việc tại Lãnh sự Anh, chi nhánh phía đông Địa Trung Hải. Trên một con tàu đến Athens, ông gặp Helle Skiadaresi, một cô gái người Hy Lạp và năm 1911 kết hôn với cô. Tháng 3 năm 1913, ông bị ốm nặng và đến Thụy Sĩ để chữa bệnh, theo lời khuyên của một trong những bác sĩ, đã ở lại đây trong mười tám tháng cuối cùng của cuộc đời.
 
Flecker mất ngày 3 tháng 1 năm 1915 vì bệnh lao ở Davos năm ba mươi tuổi. Cái chết của ông được những người cùng thời mô tả “là sự mất mát lớn nhất của văn học Anh kể từ cái chết của Keats”. Những bài thơ của ông được trích dẫn trong các tác phẩm của Agatha Christie, Jorge Luis Borges.
 
Di sản thơ của ông không nhiều nhưng có những bài thơ có sự ảnh hưởng sâu rộng trong văn hóa đại chúng. Những bài thơ mà chúng tôi dịch ở phần dưới đây là những bài thơ nổi tiếng nhất của ông.
 
3 bài thơ
 


GỬI NHÀ THƠ SAU 1000 NĂM
 
Tôi là người đã chết một ngàn năm
Là tác giả của một bài hát cổ
Gửi cho bạn những lời như sứ giả
Vì xác thân này không thể hồi sinh.
 
Bạn sẽ bắc những cây cầu trên biển
Chế ngự bao tai họa giữa trời xanh
Hoặc bạn xây dựng vô vàn cung điện
Bằng gạch hay sắt – tôi chẳng bận lòng.
 
Quan trọng là liệu có còn âm nhạc
Còn rượu vang, còn ánh mắt đưa tình
Ý nghĩ về cái thiện và cái ác
Lời nguyện cầu với những vị thần linh?
 
Làm thế nào để chúng ta chinh phục
Ý nghĩ ta, như ngọn gió mùa thu?
Về điều này ba nghìn năm về trước
Đã nói nhà thơ Homer – ông già mù.
 
Hỡi người bạn vô hình còn chưa sinh
Người học trò chân thành yêu tiếng mẹ
Hãy đọc thơ tôi trong đêm một mình
Tôi cũng từng trẻ trung và Thi sĩ.
 
Vì ta không thể tay bắt mặt mừng
Vì ta cách xa muôn trùng diệu vợi
Tôi gửi hồn của mình qua thời gian
Để chào bạn và tôi mong bạn hiểu.
 
To A Poet A Thousand Years Hence
 
I who am dead a thousand years,
And wrote this sweet archaic song,
Send you my words for messengers
The way I shall not pass along.
 
I care not if you bridge the seas,
Or ride secure the cruel sky,
Or build consummate palaces
Of metal or of masonry.
 
But have you wine and music still,
And statues and a bright-eyed love,
And foolish thoughts of good and ill,
And prayers to them who sit above?
 
How shall we conquer? Like a wind
That falls at eve our fancies blow,
And old Mæonides the blind
Said it three thousand years ago.
 
O friend unseen, unborn, unknown,
Student of our sweet English tongue,
Read out my words at night, alone:
I was a poet, I was young.
 
Since I can never see your face,
And never shake you by the hand,
I send my soul through time and space
To greet you. You will understand.
 
 


HÀNH TRÌNH VÀNG ĐẾN SAMARKAND*
 
Ta là những kẻ hành hương trên đường
Con đường của ta kéo dài vô tận
Qua ngọn đồi xanh phủ đầy tuyết trắng
Qua sóng đại dương khi dữ khi hiền.
 
Ngai màu trắng được canh giữ trong hang
Ở nơi đó có một nhà thông thái
Kể điều bí ẩn cho người đi tới
Trên con đường vàng đến Samarkand.
 
Con đường tuyệt vời trong buổi hoàng hôn
Khi trên cát hiện lên từng chiếc bóng
Và tiếng chuông từ xa xôi vang vọng
Theo con đường vàng đến Samarkand.
 
Ta đi khắp nơi không chỉ vì buôn
Cơn gió nóng thổi vào tim rực lửa
Và ta thực hiện chuyến đi khai phá
Bằng hành trình vàng đến Samarkand. 
_______________
*Samarkand (ngày nay thuộc Uzbekistan) – Trong hơn 2000 năm, thành phố này là điểm trọng yếu trên Con đường Tơ lụa vĩ đại giữa Trung Quốc và châu Âu, đồng thời là một trong những trung tâm khoa học chính ở phương Đông thời Trung cổ.
 
The Golden Journey to Samarkand
 
We are the Pilgrims, master; we shall go
Always a little further: it may be
Beyond that last blue mountain barred with snow,
Across that angry or that glimmering sea,
 
White on a throne or guarded in a cave
There lives a prophet who can understand
Why men were born: but surely we are brave,
Who take the Golden Road to Samarkand.
 
Sweet to ride forth at evening from the wells
When shadows pass gigantic on the sand,
And softly through the silence beat the bells
Along the Golden Road to Samarkand.
 
We travel not for trafficking alone;
By hotter winds our fiery hearts are fanned:
For lust of knowing what should not be known
We make the Golden Journey to Samarkand.
 
 
NHỮNG ĐÀI PHUN
 
Đêm mát mẻ, dịu dàng
Mặt nước hồ gợn sóng
Tôi đưa bàn tay xuống
Lấy một ít cát lên.
 
Cầu nguyện trong bóng đêm
Trong mắt tôi ẩn hiện
Sao trời trong vực thẳm
Đùa vui với cá vàng.
 
Giữa trời sao vô vàn
Có những bông hoa súng.
 
Fountains
 
Soft is the collied night, and cool
The wind about the garden pool.
Here I will dip my burning hand,
And move an inch of garden sand,
 
And pray the dark reflected skies
To fasten with their seal mine eyes.
A million million leagues away
Among the stars the goldfish play,
 
And high above the shadowed stars
Wave and float the nenuphars.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét