Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2020

Thơ John Gay

 


John Gay (30 tháng 6 năm 1685 - 4 tháng 12 năm 1732) là nhà thơ, nhà viết kịch người Anh và là thành viên của Câu lạc bộ Scriblerus. Ông được nhớ đến nhiều nhất với “Vở Opera của gã ăn mày” (The Beggar's Opera, 1728). Ông là người đầu tiên trong số các nhà thơ người Anh viết truyện ngụ ngôn bằng thơ.
 
Tiểu sử:
Sinh ra ở Barnstaple, được rửa tội ở đó vào ngày 16 tháng 9 năm 1685. Ông dành cả tuổi thanh xuân của mình ở quê nhà. Bắt đầu như một trợ lý cho một thương gia buôn vải. Sau một thời gian ngắn Gay bắt đầu công việc viết lách. Tác phẩm “Trí tuệ hiện thời” (The Present State of Wit, 1711) đã cho phép ông làm quen và nhận sự bảo trợ của các nhà văn được kính trọng nhất thời bấy giờ như Alexander Pope, Jonathan Swift, William Congreve…
 
Trong các năm 1712-1714, ông làm thư ký cho Nữ công tước xứ Monmouth và Huân tước Clarendon.
 
Trường ca “Chiếc quạt lông” (The Fan, 1713) đã đưa Gay lên vị trí những nhà thơ hàng đầu ở Anh. Cho đến cuối đời, Gay đã sử dụng những ân huệ của những người bảo trợ cấp cao của mình, những người mà ông từng làm thư ký cho họ. Ông mất tại Luân Đôn ngày 4 tháng 12 năm 1732 và được chôn cất trong Góc Thi sĩ của Tu viện Westminster.
 
Tác phẩm:
*Rượu (Wine, 1708)
*Trí tuệ hiện thời (The Present State of Wit, 1711)
*Niềm vui thôn dã (The Rural Sports, 1713)
*Chiếc quạt lông” (The Fan, 1713)
*Một tuần lễ của người chăn thú (The Shepherd's Week, 1714)
*Điều này quí vị gọi là gì (What D'Ye Call It, 1715)
*Nghệ thuật đi bộ trên đường phố Luân Đôn (The Art of Walking the Streets of London, 1716)
*Ba giờ sau khi cưới (Three Hours After Marriage, 1717)
*Vở Opera của gã ăn mày (The Beggar's Opera, 1728)
*Polly, 1729
*Achille, 1733
 
 


TRÍCH TỪ “VỞ OPERA CỦA GÃ ĂN MÀY”
 
Màn 1, cảnh 7
 
Cô gái trẻ trong độ tuổi thanh xuân
Giống như bông hoa nở giữa cánh đồng
Cả bầy ong đùa chơi và vỗ cánh
Và đàn bướm vui vẻ lượn xung quanh
Nhưng sau đó người cắt hoa để bán
Mang ra khu chợ Covent-Garden
Đến khi hoa héo dần rồi héo hẳn
Hoa bốc mùi, người vứt xuống bàn chân.
 
Beggar's Opera, Act 1, Scene 7
 
Virgins are like the fair Flower in its Lustre,
Which in the Garden enamels the Ground;
Near it the Bees in play flutter and cluster,
And gaudy Butterflies frolick around.
But, when once pluck’d, ’tis no longer alluring,
To Covent-Garden ’tis sent (as yet sweet),
There fades, and shrinks, and grows past all enduring,
Rots, stinks, and dies, and is trod under feet.
 
 

Màn 2, cảnh 22
 
Tuổi trẻ là thời để vui chơi
Là thời để tận hưởng tình yêu
Tình yêu ta được trời ban tặng
Thì ta phải tận hưởng thật đầy
Một khi sức ta còn có thể
Thưởng thức vẻ đẹp của hoa này.
 
Tập tành, uống rượu ngay hôm nay
Đừng bao giờ nói để ngày mai
Tình yêu, tuổi trẻ bay như lướt
Đừng cho uổng phí tháng ngày trôi
Nào cùng uống rượu và nhảy nhót
Tình yêu ra đi cùng tuổi tác
Xuân đi không trở lại trong đời.
 
Beggar's Opera, Act 2, Scene 22
 
Youth’s the Season made for Joys,
Love is then our Duty,
She alone who that employs,
Well deserves her Beauty.
Let’s be gay,
While we may,
Beauty’s a Flower, despis’d in Decay.
 
Let us drink and sport to-day,
Ours is not to-morrow.
Love with Youth flies swift away,
Age is nought but Sorrow.
Dance and sing,
Time’s on the Wing.
Life never knows the Return of Spring.
 
 
THƠ MỘ CHÍ CHO MÌNH
 
Cuộc đời ta giống như một trò hề
Trước nghĩ vậy, nhưng giờ mới nhận ra
 
Epitaphs on himself
 
Life is a jest, and all things show it,
I thought so once, but now I know it.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét