Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2020

Thơ Emily Brontë

 


Emily Jane Brontë (30 tháng 7 năm 1818 – 19 tháng 12 năm 1848) – nhà văn, nhà thơ Anh, một trong số ba chị em nhà Brontë, tác giả của tiểu thuyết duy nhất “Đồi gió hú (Wuthering Heights) nổi tiếng thế giới cũng như nhiều bài thơ hay nổi tiếng.
 
Tiểu sử:
Emily là con thứ năm trong gia đình của một linh mục nghèo người Ireland, Patrick Brontë và vợ Maria Brenwell. Mẹ mất khi Emily ba tuổi. Một thời gian, cô học cùng các chị gái tại trường Clergy Daughters ở Cowan Bridge. Dịch bệnh bùng phát ở trường và cướp đi sinh mạng của hai cô chị, Maria và Elizabeth, đã khiến Emily 6 tuổi bị sốc và ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống và công việc sau đó của cô.
 
Năm 1835, Emily học tại Roe Head School nhưng sớm trở lại Haworth vì nỗi nhớ nhà. Năm 1837 cô làm giáo viên ở Law Hill thuộc vùng ngoại ô Halifax và năm 1842 cô đến Brussels cùng Charlotte để tiếp tục con đường học vấn. Sau khi trở về từ Brussels, Emily chỉ rời Haworth một lần – vào năm 1845, Anne tổ chức cho cô và bản thân một chuyến đi ngắn đến York. 
 
Năm 1846, tập thơ “Thơ của Currer, Ellis và Acton Bell” (Poems by Currer, Ellis, and Acton Bell) của ba chị em được xuất bản. Những bài thơ của Emily – “Ellis” - nhận được lời khen ngợi từ các nhà phê bình. Năm 1847, cuốn tiểu thuyết “Đồi gió hú” (Wuthering Heights) của cô được xuất bản, sau này đã mang lại danh tiếng cho cô. Trong suốt cuộc đời của Emily, cuốn tiểu thuyết này hầu như không được chú ý, chỉ đến cuối thế kỷ XIX mới nhận được sự công nhận phổ biến trong giới văn chương.
 
Vào tháng 9 năm 1848, Emily bị cảm lạnh tại đám tang của anh trai và hai tháng sau đó chết vì bệnh lao phổi.  
 
Thơ của bà đặc biệt được đánh giá cao hiện nay. Những bài thơ “Hồi tưởng” (Remembrance), "Tù nhân" (The Prisoner) và nhiều bài thơ khác mang đến cho bà danh tiếng của một nữ thi sĩ tài năng, không kém phần so với Blake, Shelley hay Byron.
 
5 bài thơ
 


TÌNH YÊU VÀ TÌNH BẠN
 
Tình yêu giống như cây hoa hồng dại
Còn tình bạn giống như cây nhựa ruồi
Nhựa ruồi tối còn hoa hồng tươi rói
Nhưng loài hoa nào mới nở được lâu?
 
Hoa hồng dại ngọt ngào giữa mùa xuân,
Và mùa hè nó tỏa hương thơm ngát
Nhưng than ôi, chỉ vừa mới mùa đông
Ai còn gọi hoa hồng kia là đẹp?
 
Hãy vứt bỏ vòng hoa hồng ngớ ngẩn
Đội cho mình vòng hoa bằng nhựa ruồi
Khi tháng mười hai tối tăm vầng trán
Thì nhựa ruồi vẫn xanh mãi không thôi.
__________
*Theo truyền thuyết thì trên chiếc vòng gai mà Đức Chúa Giê-su đã đội khi bị đóng đinh trên cây thập tự có các nhánh nhựa ruồi.
 
Love and Friendship
 
Love is like the wild rose-briar,
Friendship like the holly-tree—
The holly is dark when the rose-briar blooms
But which will bloom most constantly?
 
The wild rose-briar is sweet in spring,
Its summer blossoms scent the air;
Yet wait till winter comes again
And who will call the wild-briar fair?
 
Then scorn the silly rose-wreath now
And deck thee with the holly’s sheen,
That when December blights thy brow
He still may leave thy garland green.
 
 

SỰ THƯƠNG CẢM
 
Đừng bao giờ tuyệt vọng
Sao còn sáng trong đêm
Buổi tối còn giọt sương
Và nắng vàng buổi sáng.
 
Đừng bao giờ tuyệt vọng
Dù nước mắt như sông
Có phải vẫn trong lòng
Những tháng năm đã sống?
 
Bạn khóc – người cũng khóc
Cơn gió cũng thở than
Lá thu, tuyết mùa đông
Giống như người khóc lóc.
 
Tất cả do phận số
Không tránh được điều kia
Quan trọng không bao giờ
Để con tim tan vỡ!
 
Sympathy
 
There should be no despair for you
While nightly stars are burning,
While evening pours its silent dew
And sunshine gilds the morning.
 
There should be no despair, though tears
May flow down like a river:
Are not the best beloved of years
Around your heart forever?
 
They weep - you weep - it must be so;
Winds sigh as you are sighing;
And Winter sheds its grief in snow
Where Autumn"s leaves are lying:
 
Yet these revive, and from this fate
Your fate cannot be parted,
Then journey on, if not elate,
Still, never broken-hearted!
 
 
NGƯỜI KHẮC KỶ XƯA
 
Tài sản của tôi đấy là ánh sáng
Tôi coi khinh, tôi nhạo báng với tình
Và sự khát khao đạt đến vinh quang
Chỉ là giấc mơ biến mất buổi sáng.
 
Chỉ một điều mà tôi đang cầu khẩn
Chỉ một điều vang lên giữa bờ môi:
“Xin hãy cho tôi có được tự do
Và hãy để con tim này yên tĩnh!”
 
Vâng, ngày tháng của tôi rất chóng vánh
Nhưng tôi vẫn không phải sống vội vàng
Trong sự sống, cái chết cần linh hồn
Với lòng can đảm để mà chịu đựng.
 
The Old Stoic
 
Riches I hold in light esteem;
And Love I laugh to scorn;
And lust of fame was but a dreem
That vanished with the morn.
 
And if I pray, the only prayer
That moves my lips for me
Is, 'Leave the heart that now I bear,
And give me liberty !'
 
Yes, as me swift days near their goal,
'Tis all that I implore;
In life and death, a chainless soul,
With courage to endure.
 
 


HY VỌNG
 
Hy vọng không là bạn
Kẻ vô công rồi nghề
Ngồi xem có điều gì
Số phận tôi mang đến.
 
Đôi khi còn tàn nhẫn
Khi tôi có việc cần
Khi tôi gọi cô nàng
Thì cô nàng chạy trốn!
 
Và cũng rất khó nhọc
Mọi việc chẳng hòa đồng
Khi tôi khóc, nó mừng
Khi tôi mừng – nó khóc.
 
Cũng chẳng có lòng thương
Những khi tôi đau đớn
Làm ơn! – tôi lên tiếng
Thì hy vọng quay lưng.
 
Đừng mong, đừng chờ đợi
Hy vọng như con chim
Bay vào giữa trời xanh
Không bao giờ quay lại!
 
Hope
 
Hope was but a timing friend;
She sat without the grated den,
Watching how my fate would tent,
Even as selfish-hearted men.
 
Are was cruel in her fear;
Trought the bars, one dreary day,
I looked out to see her there,
And she turned her face away !
 
Like a false guard, fals watch keeping,
Still, in strife, she whispered peace;
She would sing while I was weeping,
If I listened, she woould cease.
 
False she was, and unrelenting;
When my last joys strewed the ground,
Even Sorrow saw, repenting,
Those sad relics scattered round;
 
Hope, whose whisper would have given
Balm to all my frenzied pain,
Stretched her wings, and soared to heaven,
Went, and ne'er returned again!
 
 
TÔI HẠNH PHÚC KHI VỀ NƠI XA THẲM
 
Tôi hạnh phúc khi về nơi xa thẳm
Mang linh hồn từ cát bụi vào đêm
Nhè nhẹ gió và ánh trăng chiếu sáng
Xuyên qua bao thế giới dõi mắt nhìn.
 
Không còn tôi, không còn ai bên cạnh
Không mặt đất, không biển, chẳng còn mây
Nơi chỉ có linh hồn tôi tôi thơ thẩn
Trong cõi bao la vô tận không thôi.
 
I'm happiest when most away
 
I'm happiest when most away
I can bear my soul from its home of clay
On a windy night when the moon is bright
And the eye can wander thru worlds of light
 
When I am not and none beside
Nor earth nor sea nor cloudless sky
But only spirit wandering wide
Through infinite immensity.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét