Henry Wotton (30 tháng 3 năm
1568 – tháng 12 năm 1639) – nhà văn, nhà thơ, nhà ngoại giao và chính trị gia
người Anh, thành viên của Hạ viện năm 1614-1625. Câu nói nổi tiếng mà ông đã
nói khi tới Augsburg năm 1604 để nhận nhiệm vụ, thường được trích dẫn: “Đại sứ
là một người trung thực được gửi ra nước ngoài để nói dối vì lợi ích của đất nước
mình”.
Tiểu sử
Henry sinh tại Bocton, Kent. Ông được học tại Winchester College và New College, Oxford. Hai năm sau chuyển đến Cao đẳng Hoàng gia (Queen's College), nơi ông tốt nghiệp vào năm 1588. Tại Oxford, ông là bạn của Alberico Gentili, sau này là giáo sư luật dân sự, và nhà thơ tương lai John Donne. Khi theo học tại Cao đẳng Hoàng gia, ông đã viết vở kịch Tancredo, bản thảo bị thất lạc, nhưng mối quan tâm chính của ông là khoa học. Trong kỳ thi cuối cùng, ông bảo vệ luận văn “Con mắt” và cho đến cuối đời ông vẫn tiếp tục hứng thú với các thí nghiệm y học.
Cha của ông, Thomas Wotton, mất năm 1587, khiến Henry chỉ còn một trăm
bảng mỗi năm. Mặc dù vậy, vào năm 1589, Wotton ra nước ngoài để chuẩn bị cho sự
nghiệp ngoại giao, và hành trình của ông kéo dài sáu năm.
Ông trở lại Anh vào năm 1594, và trong năm tiếp theo được nhận vào công
ty luật Middle Temple. Trong khi ở nước
ngoài, thỉnh thoảng ông đã cung cấp cho Robert Devereux, Bá tước thứ 2 của
Essex. Nhiệm vụ của ông là cung cấp thông tin tình báo về các vấn đề ở Transylvania,
Ba Lan, Ý và Đức. Ông là người may mắn hơn những người khác cùng làm công việc
này bởi thời đó rất nhiều người đã bị bắt.
Wotton là một trong những “nhà nhân văn Phục hung” cuối cùng trong văn
hóa Anh. Một chuyên gia đa năng về ngôn ngữ, triết học, kiến trúc, ông đã mang
các tác phẩm của Johannes Kepler và Tycho Brahe từ châu Âu về cho Francis
Bacon, giữ những lá thư của John Donne cho hậu thế, là một nhân chứng và người
tham gia ngành ngoại giao của Anh vốn phức tạp trong giai đoạn chuyển tiếp của
lịch sử châu Âu.
3 bài thơ
ĐẶC TÍNH CỦA ĐỜI SỐNG HẠNH PHÚC
Phước cho ai sinh ra và được học
Không bao giờ làm theo ý người ta
Vũ khí chính là nghĩ suy trung thực
Và sự thật là kỹ năng tối đa!
Ai người luôn làm chủ những đam mê
Linh hồn ai sẵn sàng cho cái chết
Đối xử với đời bằng cách chăm sóc
Danh tiếng cộng đồng, hơi thở riêng tư.
Ai không nuôi hiềm khích hay ghét ghen
Trước sự thành công của bao người khác
Sống theo đạo đức chứ không phải luật
Những lời khen ngợi dễ làm tổn thương.
Ai không hề nghe theo những tin đồn
Lương tâm của mình không đem bán rẻ
Với những kẻ xu nịnh không nhượng bộ
Xét xử người ta không quá lạnh lùng.
Ai mỗi sáng thức dậy lo cầu nguyện
Chỉ hồng ân, không xin xỏ thứ gì
Còn mỗi chiều lại ưa thích trò chuyện
Với cuốn sách Kinh hoặc với bạn bè.
– Con người này tự do, không như ai
Hy vọng lên voi, kinh hoàng xuống chó
Là chủ của mình, dù không đất đai
Không có gì nhưng mà có tất cả.
The Character of a Happy Life
How happy is he born and taught
That serveth not another's will;
Whose armour is his honest thought,
And simple truth his utmost skill!
Whose passions not his masters are;
Whose soul is still prepared for death,
Untied unto the world by care
Of public fame or private breath;
Who envies none that chance doth raise,
Nor vice; who never understood
How deepest wounds are given by praise;
Nor rules of state, but rules of good;
Who hath his life from rumours freed;
Whose conscience is his strong retreat;
Whose state can neither flatterers feed,
Nor ruin make oppressors great;
Who God doth late and early pray
More of His grace than gifts to lend;
And entertains the harmless day
With a religious book or friend;
—This man is freed from servile bands
Of hope to rise or fear to fall:
Lord of himself, though not of lands,
And having nothing, yet hath all.
ELIZABETH CỦA BOHEMIA
Những vì sao lấp lánh giữa trời đêm
Vẻ đẹp này chưa làm mắt thỏa mãn
Và ánh sáng chẳng qua nhờ số lượng
Giữa trời kia, sao – những kẻ bình thường
Biết làm gì khi mặt trăng xuất hiện?
Những loài chim – ca sĩ của núi rừng
Chỉ biết hát những bài ca đơn giản
Trong muôn vàn giọng hát giữa thiên nhiên
Ai còn nhận ra giọng hát bình thường
Hay để ý, khi họa mi lên tiếng?
Những bông hoa tím đầu tiên trên đồng
Hoa kiêu hãnh với màu áo của mình
Vẻ tuyệt vời như những nàng trinh nữ
Dường như hoa muốn chiếm trọn mùa xuân
Nhưng làm gì, khi hoa hồng nở rộ?
Nếu bạn gặp tình nhân tôi một lần
Vẻ đẹp trí tuệ làm bạn ngạc nhiên
Xứng với ngai vàng, không cần chọn lựa
Bạn sẽ nói: sinh ra mà quyến rũ
Để làm lu mờ hoặc để tôn vinh.
Elizabeth of Bohemia
You meaner beauties of the night,
That poorly satisfy our eyes
More by your number than your light,
You common people of the skies;
What are you when the moon shall rise?
You curious chanters of the wood,
That warble forth Dame Nature’s lays,
Thinking your passions understood
By your weak accents; what’s your praise
When Philomel her voice shall raise?
You violets that first appear,
By your pure purple mantles known
Like the proud virgins of the year,
As if the spring were all your own;
What are you when the rose is blown?
So, when my mistress shall be seen
In form and beauty of her mind,
By virtue first, then choice, a Queen,
Tell me, if she were not design’d
Th’ eclipse and glory of her kind.
VĂN BIA CHO HAI NGƯỜI
Anh ấy chết trước tiên
Còn cô gắng sống tiếp
Nhưng sống không có anh
Cô không thích và chết.
Upon The Death Of Sir Albert
Morton's Wife
He first deceased; she for a little tried
To live without him, liked it not, and died.
Trích một số câu nói của Henry
Wotton từ tác phẩm
“Chân dung của Dorian Gray” của Oscar Wilde
VỀ CÁI ĐẸP
Sắc đẹp là một dạng thiên tài, thậm chí còn cao hơn thiên tài, bởi vì
nó không đòi hỏi sự giải thích. Sắc đẹp là một trong những hiện tượng vĩ đại của
thế giới chúng ta, như ánh sáng mặt trời, như mùa xuân, như sự phản chiếu trong
vùng nước tối của lớp vỏ bạc mà chúng ta gọi là mặt trăng. Sắc đẹp là không thể
phủ nhận. Nó có quyền tối cao để cai trị và làm cho những người sở hữu nó trở
thành hoàng tử… Đối với tôi, sắc đẹp là một kỳ quan trong những kỳ quan. Chỉ có
những người nông cạn mới không đánh giá bằng vẻ ngoài. Bí ẩn thực sự của thế giới
là hữu hình chứ không phải vô hình...
Henry sinh tại Bocton, Kent. Ông được học tại Winchester College và New College, Oxford. Hai năm sau chuyển đến Cao đẳng Hoàng gia (Queen's College), nơi ông tốt nghiệp vào năm 1588. Tại Oxford, ông là bạn của Alberico Gentili, sau này là giáo sư luật dân sự, và nhà thơ tương lai John Donne. Khi theo học tại Cao đẳng Hoàng gia, ông đã viết vở kịch Tancredo, bản thảo bị thất lạc, nhưng mối quan tâm chính của ông là khoa học. Trong kỳ thi cuối cùng, ông bảo vệ luận văn “Con mắt” và cho đến cuối đời ông vẫn tiếp tục hứng thú với các thí nghiệm y học.
Không bao giờ làm theo ý người ta
Vũ khí chính là nghĩ suy trung thực
Và sự thật là kỹ năng tối đa!
Linh hồn ai sẵn sàng cho cái chết
Đối xử với đời bằng cách chăm sóc
Danh tiếng cộng đồng, hơi thở riêng tư.
Trước sự thành công của bao người khác
Sống theo đạo đức chứ không phải luật
Những lời khen ngợi dễ làm tổn thương.
Lương tâm của mình không đem bán rẻ
Với những kẻ xu nịnh không nhượng bộ
Xét xử người ta không quá lạnh lùng.
Ai mỗi sáng thức dậy lo cầu nguyện
Chỉ hồng ân, không xin xỏ thứ gì
Còn mỗi chiều lại ưa thích trò chuyện
Với cuốn sách Kinh hoặc với bạn bè.
Hy vọng lên voi, kinh hoàng xuống chó
Là chủ của mình, dù không đất đai
Không có gì nhưng mà có tất cả.
That serveth not another's will;
Whose armour is his honest thought,
And simple truth his utmost skill!
Whose soul is still prepared for death,
Untied unto the world by care
Of public fame or private breath;
Nor vice; who never understood
How deepest wounds are given by praise;
Nor rules of state, but rules of good;
Whose conscience is his strong retreat;
Whose state can neither flatterers feed,
Nor ruin make oppressors great;
More of His grace than gifts to lend;
And entertains the harmless day
With a religious book or friend;
Of hope to rise or fear to fall:
Lord of himself, though not of lands,
And having nothing, yet hath all.
Vẻ đẹp này chưa làm mắt thỏa mãn
Và ánh sáng chẳng qua nhờ số lượng
Giữa trời kia, sao – những kẻ bình thường
Biết làm gì khi mặt trăng xuất hiện?
Chỉ biết hát những bài ca đơn giản
Trong muôn vàn giọng hát giữa thiên nhiên
Ai còn nhận ra giọng hát bình thường
Hay để ý, khi họa mi lên tiếng?
Hoa kiêu hãnh với màu áo của mình
Vẻ tuyệt vời như những nàng trinh nữ
Dường như hoa muốn chiếm trọn mùa xuân
Nhưng làm gì, khi hoa hồng nở rộ?
Vẻ đẹp trí tuệ làm bạn ngạc nhiên
Xứng với ngai vàng, không cần chọn lựa
Bạn sẽ nói: sinh ra mà quyến rũ
Để làm lu mờ hoặc để tôn vinh.
Elizabeth of Bohemia
That poorly satisfy our eyes
More by your number than your light,
You common people of the skies;
What are you when the moon shall rise?
That warble forth Dame Nature’s lays,
Thinking your passions understood
By your weak accents; what’s your praise
When Philomel her voice shall raise?
By your pure purple mantles known
Like the proud virgins of the year,
As if the spring were all your own;
What are you when the rose is blown?
In form and beauty of her mind,
By virtue first, then choice, a Queen,
Tell me, if she were not design’d
Th’ eclipse and glory of her kind.
Còn cô gắng sống tiếp
Nhưng sống không có anh
Cô không thích và chết.
To live without him, liked it not, and died.
“Chân dung của Dorian Gray” của Oscar Wilde
=And beauty is a form of genius -- is higher, indeed, than genius, as it needs no explanation. It is of the great facts of the world, like sunlight, or spring-time, or the reflection in dark waters of that silver shell we call the moon. It cannot be questioned. It has its divine right of sovereignty. It makes princes of those who have it.... To me, beauty is the wonder of wonders. It is only shallow people who do not judge by appearances. The true mystery of the world is the visible, not the invisible...
=Why, even in love it is purely a question for physiology. It has nothing to do with our own will. Young men want to be faithful, and are not; old men want to be faithless, and cannot: that is all one can say.
=Men marry because they are tired; women, because they are curious: both are disappointed.
=Women were better suited to bear sorrow than men. They lived on their emotions. They only thought of their emotions. When they took lovers, it was merely to have some one with whom they could have scenes.
Phụ nữ cho đàn ông những điều quý giá nhất trong cuộc sống.
=A cultured person never repents of indulging in pleasures, and an uncivilized person does not know what pleasure is.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét