Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Siegfried Sassoon


Siegfried Loraine Sassoon (08 Tháng Chín năm 1886 – 01 tháng 9 năm 1967) là nhà thơ, nhà văn, người lính Anh trong Thế chiến I. Ông là một trong những nhà thơ hàng đầu của Chiến tranh thế giới thứ nhất (Cùng với Wilfred Owen và Rupert Brooke). Thơ của ông mô tả những nỗi kinh hoàng ở các chiến hào và khát vọng hòa bình của những người yêu nước chân chính, phản đối chủ nghĩa sô vanh hiếu chiến.

Tiểu sử:
Siegfried Sassoon sinh ra và lớn lên ở Matfield, Kent. Bố là người Do Thái, mẹ người Anh. Bố mẹ ly hôn khi Siegfried mới lên bốn. Siegfried Sassoon học lịch sử ở trường Cambridge trong các năm 1905 – 1907 nhưng sau đó bỏ học đi săn, chơi môn bóng gậy (cricket) và làm thơ.

Khi chiến tranh Thế giới thứ nhất nổ ra, Siegfried Sassoon tham gia quân đội. Tháng 11 năm 1915 Siegfried Sassoon đi sang Pháp, ở đây ông gặp và kết bạn thân với nhà thơ Robert Graves. Hai người thường xuyên trao đổi những vấn đề thơ ca với nhau. Siegfried Sassoon nổi tiếng là người lính gan dạ ngoài mặt trận. Tháng 6 năm 1916 ông được tặng huân chương Thập tự cho những thành tích trong chiến đấu. Tuy nhiên kể từ năm 1917, sau cái chết của một vài người bạn, Siegfried Sassoon cảm thấy căm ghét cuộc chiến tranh phi nghĩa của người Anh và từng viết thư gửi Quốc hội phản đối cuộc chiến tranh này. Tháng 3 năm 1919 Siegfried Sassoon giải ngũ. 

Sau chiến tranh, ông làm biên tập cho tờ báo Daily Herald. Thời gian này ông làm việc với nhiều nhà thơ, nhà văn nổi tiếng. Cuối năm 1919 ông được mời sang Mỹ diễn thuyết nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ như dự tính. Ông bị hủy nhiều hợp đồng nên thù lao rất ít, tuy nhiên ông lại được trả tiền cho nhiều cuộc phỏng vấn của nhiều tờ báo và tạp chí. Năm 1933 ông cưới vợ và đến năm 1945 ly hôn, sống biệt lập với mọi người. Những năm cuối đời ông theo đạo Thiên Chúa. 

Siegfried Sassoon mất tháng 9 năm 1967, hưởng thọ 80 tuổi.

Một số tập thơ:


– Thơ (Poems, 1906) 
– Sonnet và thơ (Sonnets and verses, 1909) 
– Những giai điệu (Melodies, 1913)
– Người thợ săn già (The old huntsman, 1917)
– Phản công (Counterattack, 1918)
– Theo dòng sự kiện (Sequences, 1956), 
– Đường đến hòa bình (The path to peace, 1960) 

Một số bài thơ




TỰ TỬ TRONG CHIẾN HÀO
 (Suicide in the Trenches)

Tôi từng biết một người lính bình thường
Người rất hay đùa cợt giữa đời thường
Hay huýt gió như chim mỗi buổi sáng
Và ngủ say trong bóng tối cô đơn.

Vào một hôm trong chiến hào mùa đông
Chẳng có rượu, giữa tiếng súng đì đùng
Anh dí súng, nổ một viên vào trán
Chẳng có ai nhắc một lời về anh. 

Và các người, những kẻ trong đám đông
Đang hân hoan chào đón cuộc diễu binh
Hãy cầu Chúa không rơi vào địa ngục
Nơi giết tiếng cười, giết tuổi thanh xuân.


Suicide in the Trenches

I knew a simple soldier boy
Who grinned at life in empty joy,
Slept soundly through the lonesome dark,
And whistled early with the lark.

In winter trenches, cowed and glum,
With crumps and lice and lack of rum,
He put a bullet through his brain.
No one spoke of him again.

You snug-faced crowds with kindling eye
Who cheer when soldier lads march by,
Sneak home and pray you'll never know
The hell where youth and laughter go.




VINH QUANG CỦA PHỤ NỮ

(Glory of Women)

Chị em yêu chúng tôi như những anh hùng
Khi trở về nhà nghỉ hoặc nhà thương
Và chị em nghĩ rằng tinh thần hiệp sĩ
Chuộc lại điều ô nhục của chiến tranh. 

Chúng tôi là đạn thịt, và chị em vui mừng
Nghe kể về nguy hiểm một cách dịu dàng
Và tặng vòng nguyệt quế cho lòng dũng cảm
Cho những người đã chết trong chiến tranh. 

Chị em không tin người Anh có thể “ngừng”
Khi mà khắp nơi, bốn phía đều hoảng loạn
Đạp trên những xác chết, máu trào dâng. 

Ô, người mẹ Đức bên bếp lửa mơ màng 
Ngồi đan cho đứa con trai của mình đôi tất
Khi gương mặt đứa con người ta đạp trong bùn. 


Glory of Women

You love us when we're heroes, home on leave,
Or wounded in a mentionable place.
You worship decorations; you believe
That chivalry redeems the war's disgrace.

You make us shells. You listen with delight,
By tales of dirt and danger fondly thrilled.
You crown our distant ardours while we fight,
And mourn our laurelled memories when we're killed.

You can't believe that British troops 'retire'
When hell's last horror breaks them, and they run,
Trampling the terrible corpses--blind with blood.

O German mother dreaming by the fire,
While you are knitting socks to send your son
His face is trodden deeper in the mud.




TRONG CHIẾN HÀO
(The Dug-Out) 

Tại sao bạn nằm mà đôi chân lóng ngóng
Và tại sao đôi tay lạnh uốn cong
Khuôn mặt bạn mệt mỏi. Thật đau lòng
Nhìn gương mặt bạn úa vàng dưới nến.

Tôi xốc bạn dậy, nắm lấy đôi vai
Bạn mơ màng, lẩm bẩm, quay đầu lại
Bạn còn quá trẻ để mà ngủ mãi
Nhìn bạn ngủ, tôi ngỡ đã chết rồi. 


The Dug-Out

Why do you lie with your legs ungainly huddled,
And one arm bent across your sullen, cold,
Exhausted face? It hurts my heart to watch you,
Deep-shadowed from the candle's guttering gold;

And you wonder why I shake you by the shoulder;
Drowsy, you mumble and sigh and turn your head...
You are too young to fall asleep for ever;
And when you sleep you remind me of the dead.


MỌI NGƯỜI ĐÃ HÁT

(Everyone Sang) 

Tất cả mọi người bỗng nhiên hát lớn
Và tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng
Như chim bị giam hãm được xổ lồng
Và đang cố sức vẫy vùng đôi cánh 
Để bay ra giữa xa thẳm đồi nương. 

Giọng hát mọi người đột ngột nâng lên
Như ánh hoàng hôn ngập tràn vẻ đẹp
Con tim khóc, qua đi nỗi kinh hoàng
Và tất cả đều như chim, vui mừng
Hát bài hát không lời sẽ còn muôn kiếp. 


Everyone Sang

Everyone suddenly burst out singing;
And I was filled with such delight
As prisoned birds must find in freedom,
Winging wildly across the white
Orchards and dark-green fields; on - on - and out of sight.

Everyone's voice was suddenly lifted;
And beauty came like the setting sun:
My heart was shaken with tears; and horror
Drifted away... O, but Everyone
Was a bird; and the song was wordless; the singing will never be done.



KHÔNG BIẾT EM LÀ AI
(What you are I cannot say)

Không biết em là ai
Chỉ một điều anh biết
Khi đưa tay lên mặt
Nụ hoa bỗng héo gầy. 

Không biết em từ đâu
Nhưng từ khi em đến
Thì hồi chuông đang gióng
Rộn rã trong tim này. 


What you are I cannot say

What you are I cannot say
Only this I know full well-
When I touched your face today
Drifts of blossom flushed and fell.

Whence you came I cannot tell;
Only with your joy you start
Chime on chime from bell on bell
In the clositers of my heart.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét