Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Dylan Thomas


Dylan Marlais Thomas (27 tháng 10 năm 1914 – 09 tháng 11 năm 1953) là nhà thơ xứ Uên (Vương quốc Anh), là tác giả của những bài thơ nổi tiếng “Đừng ra đi nhẹ nhàng vào đêm tối”, “Và cái chết thì cẳng có quyền hành”… 

Thomas sinh ở Swansea, xứ Uên vào năm 1914. Bố của ông là một nhà văn và một nhà giáo có tiếng trong vùng. Năm lên 16 tuổi Thomas bỏ học và đi làm báo trong một thời gian. Năm lên 20 tuổi, sau khi xuất bản tập 18 bài thơ, Thomas Dylan trở thành một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của nước Anh.

Năm 1937 Thomas cưới Caitlin MacNamara. Họ có ba người con, hai trai, một gái. Thời kỳ Thế chiến II Thomas không bị gọi nhập ngũ vì tình trạng sức khỏe mà ông viết các bài tuyên truyền cho chính sách của chính phủ. 

Thomas rất thích khoe với mọi người về chuyện uống nhiều rượu của ông. Một trong những câu nói nổi tiếng nhất: Tôi uống 18 cốc Uýt-ki liền một mạch. Và tôi nghĩ rằng đấy là kỷ lục (I've had 18 straight whiskies. I think that's the record).

Ngày 9 tháng 11 năm 1953 Thomas uống rượu tại quán rượu “Con ngựa trắng” (White Horse Tavern) ở Manhattan, New York và bất tỉnh, ít lâu sau đó ông qua đời tại bệnh viện Thánh Vincent. Nguyên nhân của cái chết được xác định là viêm phổi, huyết áp cao và bệnh gan do uống quá nhiều rượu. Sau khi chết, thi thể của ông được đưa về Xứ Uên, mai táng gần nhà thờ Talacharn (Laugharne). Năm 1994 vợ ông cũng được chôn tại đây. 

Một số tập thơ:

– 18 bài thơ (18 Poems, 1934)
– Hai lăm bài thơ (Twenty-Five Poems, 1936)
– Bản đồ của tình yêu (The Map of Love, 1939)
– Thơ mới (New Poems. 1943)
– Cái chết và lối vào (Deaths and Entrances, 1946)
– Hai mươi sáu bài thơ (Twenty-Six Poems, 1950)
– Trong xứ ngủ (In Country Sleep, 1952)
– Toàn tập thơ (Collected Poems, 1953)
– Tuyển tập tác phẩm (Selected Writings, 1946) 



ĐỪNG RA ĐI LẶNG LẼ VÀO ĐÊM TỐI

Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối
Buổi xế chiều cần phải sống vui lên
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Người khôn ngoan biết sự đời là vậy
Nhưng tiếng sét kia đâu bổ đôi lời
Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối. 

Những người tốt vẫn mong làm việc mãi
Cho cuộc đời này thêm tốt đẹp hơn
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Người hoang dã trong muộn màng nhận thấy
Rằng cuộc đời có thể đã khác hơn
Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối. 

Người mù quáng nhận ra trong phút cuối
Nhìn cuộc đời với ánh mắt khát khao
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Cha của tôi giờ ở trên cao ấy 
Với nước mắt nóng bỏng, tôi thề nguyền. 
Đừng ra đi lặng lẽ vào bóng đêm.
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại. 


Do not go gentle into that good night

Do not go gentle into that good night,
Old age should burn and rave at close of day;
Rage, rage against the dying of the light.

Though wise men at their end know dark is right,
Because their words had forked no lightning they
Do not go gentle into that good night.

Good men, the last wave by, crying how bright
Their frail deeds might have danced in a green bay,
Rage, rage against the dying of the light.

Wild men who caught and sang the sun in flight,
And learn, too late, they grieved it on its way,
Do not go gentle into that good night.

Grave men, near death, who see with blinding sight
Blind eyes could blaze like meteors and be gay,
Rage, rage against the dying of the light.

And you, my father, there on the sad height,
Curse, bless, me now with your fierce tears, I pray.
Do not go gentle into that good night.
Rage, rage against the dying of the light.




VÀ CÁI CHẾT THÌ CHẲNG CÓ QUYỀN HÀNH

Và cái chết thì chẳng có quyền hành
Xác chết trần truồng với người đang sống
Trong ngọn gió và trăng buổi hoàng hôn
Và khi những bộ xương kia phân hủy
Có những ngôi sao ở khuỷu tay, ở bàn chân
Dù là người điên thì vẫn còn suy nghĩ
Dù chìm xuống biển thì vẫn sẽ hồi sinh 
Dù những người tình chết thì tình vẫn sống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành.

Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 
Những cơn gió ngầm của biển
Sẽ nằm yên, không chết khi lặng sóng
Như những sợi dây quấn vào bánh xe
Mà dây sẽ không bị đứt bao giờ 
Và lòng tin sẽ chia làm hai mảnh
Khi con kỳ lân lầm lỗi chạy ngang qua
Sự phân chia sẽ chất thành một đống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 

Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 
Không còn tiếng hải âu kêu bên tai mình
Không còn tiếng sóng rì rào của biển 
Khi bông hoa đã chẳng còn là hoa
Để nâng cánh hoa đón những giọt mưa
Dù họ là điên và cái chết như đinh đóng
Nhân vật chính là búa gõ trên hoa cúc xuân
Vẫn hướng lên, một khi mặt trời còn sống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành.


And death shall have no dominion

And death shall have no dominion.
Dead men naked they shall be one
With the man in the wind and the west moon;
When their bones are picked clean and the clean bones gone,
They shall have stars at elbow and foot;
Though they go mad they shall be sane,
Though they sink through the sea they shall rise again;
Though lovers be lost love shall not;
And death shall have no dominion.

And death shall have no dominion.
Under the windings of the sea
They lying long shall not die windily;
Twisting on racks when sinews give way,
Strapped to a wheel, yet they shall not break;
Faith in their hands shall snap in two,
And the unicorn evils run them through;
Split all ends up they shan't crack;
And death shall have no dominion.

And death shall have no dominion.
No more may gulls cry at their ears
Or waves break loud on the seashores;
Where blew a flower may a flower no more
Lift its head to the blows of the rain;
Though they be mad and dead as nails,
Heads of the characters hammer through daisies;
Break in the sun till the sun breaks down,
And death shall have no dominion.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét