Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Alfred Edward Housman


Alfred Edward Housman (26 tháng 3 năm 1859 – 30 tháng tư năm 1936), thường được gọi là A. E Housman, là một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của thời đại Edward, tác giả của tập thơ Chàng trai vùng Shropshire (A Shropshire Lad) rất nổi tiếng trong thời kỳ Chiến tranh Thế giới thứ nhất. 

Housman sinh ở một ngôi làng ngoại ô Bromsgrove ở Worcestershire. Là con trai đầu của một gia đình có 7 người con. Em trai của ông, Laurence Housman và em gái Clemence Housman cũng đều là những nhà văn. Houssman học trường phổ thông Bromsgrove. Năm 1877, ông giành được một suất học bổng của trường Cao đẳng St John, Oxford, nơi ông nghiên cứu kinh điển. Houssman ưa lối sống lập dị, ít kết bạn với những nhà văn, nhà thơ khác. Từ năm 1911 ông dạy môn Latin ở trường Cambridge và trong suốt 30 năm giới thiệu, dịch và chú giải tác phẩm của nhà thơ La Mã Marcus Manilius. 

Chàng trai vùng Shropshire (A Shropshire Lad) là một tập thơ chịu ảnh hưởng từ Wordsworth và Heine. Nhân vật là một chàng trai vùng Shropshire, nơi mà trong suốt thời gian viết tập thơ này Housman chưa từng đặt chân đến. Housman bỏ tiền túi in tập thơ này với số lượng nhỏ vào năm 1896. Hai mươi năm sau mới trở nên nổi tiếng. Tập thơ Những bài thơ cuối cùng (Last Poems) của ông in năm 1922 cũng có được sự thành công vang dội trong thời kỳ đó.

A. E. Housman mất năm 1936. 

Tác phẩm:
– Chàng trai vùng Shropshire (A Shropshire Lad), thơ
– Những bài thơ cuối cùng (Last Poems), thơ
– Tuyển tập thơ (Collected Poems, 1939), thơ
– Thư từ (The Letters of A. E. Housman, 2007), thư từ 




ANH ĐÀO ĐÁNG YÊU NHẤT

Anh đào đáng yêu nhất
Hoa treo dọc theo cành
Những bông hoa trắng muốt
Trang điểm mùa Phục sinh.

Tôi tính, bảy mươi năm
Hai mươi không trở lại
Bảy mươi trừ hai mươi
Năm mươi năm còn lại. 

Còn lại năm mươi năm
Kể ra không quá ít
Tôi sẽ đi vào rừng
Ngắm anh đào trong tuyết. 


Loveliest of trees, the cherry now

Loveliest of trees, the cherry now
Is hung with bloom along the bough,
And stands about the woodland ride
Wearing white for Eastertide.

Now, of my threescore years and ten,
Twenty will not come again,
And take from seventy springs a score,
It only leaves me fifty more.

And since to look at things in bloom
Fifty springs are little room,
About the woodlands I will go
To see the cherry hung with snow.


NGÀY XƯA ANH YÊU EM


Ngày xưa anh yêu em
Thanh sạch và can đảm
Thiên hạ ngạc nhiên rằng:
Hắn ta hành động đúng!

Giờ năm tháng qua nhanh
Chẳng chút gì còn lại
Và người ta lại nói:
Hắn tìm ra chính mình!


Oh, when I was in love with you

Oh, when I was in love with you,
Then I was clean and brave,
And miles around the wonder grew
How well did I behave.

And now the fancy passes by,
And nothing will remain,
And miles around they ’ll say that I
Am quite myself again.



NGÀY TÔI HĂM MỐT TUỔI

Ngày tôi hăm mốt tuổi
Tôi nghe lời người khuyên:
“Con hãy tiêu bạc tiền
Nhưng con tim giữ lại
Châu ngọc con hãy dùng
Nhưng tâm hồn giữ lại”.
Nhưng ngày hăm mốt tuổi
Lời khuyên tôi không dùng.

Ngày tôi hăm mốt tuổi
Tôi lại nghe người khuyên:
“Rằng con tim vô tội
Rằng chớ nên hão huyền
Và thổn thức quá đỗi
Kẻo hối hận triền miên”.
Tôi lên hăm hai tuổi
Mới hiểu đúng lời khuyên. 


When I was one-and-twenty

When I was one-and-twenty
       I heard a wise man say,
“Give crowns and pounds and guineas
       But not your heart away;
Give pearls away and rubies
       But keep your fancy free.”
But I was one-and-twenty,
       No use to talk to me.

When I was one-and-twenty
       I heard him say again,
“The heart out of the bosom
       Was never given in vain;
’Tis paid with sighs a plenty
       And sold for endless rue.”
And I am two-and-twenty,
       And oh, ’tis true, ’tis true.


XƯA TÔI VỀ LUDLOW

Xưa tôi về Ludlow
Dưới ánh trăng tái nhợt
Có hai người bạn tốt
Sánh bước cùng với tôi.

Giờ Dick đã qua đời
Còn Ned trong nhà ngục
Tôi lại về Ludlow
Dưới ánh trăng tái nhợt.

When I Came Last to Ludlow

When I came last to Ludlow
Amidst the moonlight pale,
Two friends kept step beside me,
Two honest friends and hale.

Now Dick lies long in the churchyard,
And Ned lies long in jail,
And I come home to Ludlow
Amidst the moonlight pale.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét