Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ John Clare


John Clare (13 tháng 7 năm 1793 – 20 tháng 5 năm 1864) là một nhà thơ người Anh, được coi là một trong những nhà thơ quan trọng nhất của Anh thế kỷ XIX. 

Tiểu sử:
Clare sinh ở Helpston, gần thành phố Peterborough trong một gia đình làm nông nghiệp. Bắt đầu làm thơ chịu ảnh hưởng của James Thomson. Tình cờ một người bán sách đọc được một bài thơ của Clare đã đi tìm tác giả của nó rồi giới thiệu với các nhà in. Tập thơ đầu tiên Thơ về cuộc sống nông tôn và phong cảnh (Poems Descriptive of Rural Life and Scenery, 1820) được xuất bản và được đánh giá cao. Clare trở nên nổi tiếng và được mời đến London, làm quen với các nhà thơ, nhà văn nổi tiếng. Một số đại gia Luân Đôn đã mua nhà và trợ cấp cho Clare để ông theo đuổi nghiệp văn chương, tuy nhiên cuộc sống của nhà thơ vẫn nghèo khó vì thói nghiện rượu của ông.

Giai đoạn sau ông in thêm một số tác phẩm, trong đó nổi tiếng nhất là tập thơ Nàng thơ nơi thôn dã (The Rual Muse, 1935) mà đặc biệt là bài thơ Tôi là (I am) được coi là một trong số những bài thơ hay nhất của nước Anh. Quãng thời gian từ 1837 đến 1841 Clare sống trong bênh viện tâm thần ở High Beach, Essex và vẫn tiếp tục làm thơ. Đáng ngạc nhiên là bài thơ I am được viết trong thời gian này. 

Thơ của ông là những bức tranh mô tả phong cảnh và thiên nhiên làng quê nước Anh, tràn đầy lòng tin và thấm đượm một nỗi buồn man mác. Khoảng nửa thế kỷ sau đấy thơ của ông bị người đời lãng quên, chỉ đến đầu thế kỷ XX, người đọc mới bắt đầu quan tâm trở lại. Năm 1935 Tuyển tập tác phẩm của ông 2 tập được xuất bản và năm 2003, Toàn tập tác phẩm gồm 9 tập được in. Năm 1989 bảng tên ông được đặt trong Góc Thi sĩ (Poets’ Corner) ở Tu viện Westminster danh tiếng. 

Một số tập thơ:

*Thơ về cuộc sống nông thôn và phong cảnh (Poems Descriptive of Rural Life and Scenery, 1820)
*Làng Minstrel và những bài thơ khác (The Village Minstrel, and Other Poems, 1821)
*Nàng thơ nơi thôn dã (The Rural Muse, 1835)
*Thơ Sonnet (Sonnet, 1841)
*Tình đầu (First Love)
*Bão tuyết (Snow Storm)



Một số bài thơ



TÔI LÀ
(I Am)

Tôi là ai, cần gì phải quan tâm
Giờ bạn bè chẳng còn trong trí nhớ
Tôi gặm nhấm nỗi buồn đau thống khổ
Những nỗi đau này ghé đến thường xuyên
Bóng tối tình yêu vẫn còn hành hạ
Nhưng tôi sống đây – như ở trong sương. 

Vào hư vô của khinh miệt, tiếng ồn
Cuộc đời ta là giấc mơ ngắn ngủi
Nơi chẳng có niềm vui và ý nghĩa
Nhưng nơi đây từng có những ánh nhìn
Tôi đã yêu. Nhưng giờ không gọi nữa
Bởi giờ đây tôi thành kẻ lạ lùng. 

Tôi muốn về nơi chẳng có người nào
Không tiếng cười, chẳng nước mắt phụ nữ
Nơi chỉ có mình tôi cùng Thượng Đế
Để ngủ say trong giấc ngủ ngọt ngào
Và vô tư lự như thời thơ ấu
Dưới – cỏ xanh, trời xanh thắm – trên đầu. 


I am

I am: yet what I am none cares or knows
My friends forsake me like a memory lost,
I am the self-consumer of my woes—
They rise and vanish in oblivious host,
Like shadows in love's frenzied, stifled throes—
And yet I am, and live—like vapors tossed

Into the nothingness of scorn and noise,
Into the living sea of waking dreams,
Where there is neither sense of life or joys,
But the vast shipwreck of my life's esteems;
Even the dearest, that I love the best,
Are strange—nay, rather stranger than the rest.

I long for scenes, where man hath never trod,
A place where woman never smiled or wept—
There to abide with my Creator, God,
And sleep as I in childhood sweetly slept,
Untroubling, and untroubled where I lie,
The grass below—above the vaulted sky.




TÌNH ĐẦU
(First Love)

Chưa bao giờ tôi có được phút giây
Với một tình yêu ngọt ngào như thế 
Em như bông hoa đẹp xinh, tươi trẻ 
Ngay lập tức chinh phục trái tim tôi. 

Gương mặt tôi bỗng trở nên tê tái
Và đôi chân như ai đó xích vào
Trước ánh mắt em quá đỗi ngọt ngào
Cuộc đời tôi bỗng nhiên thành tro bụi. 

Dòng máu nóng chảy lên gương mặt tôi
Và đôi mắt bỗng trở nên tăm tối
Những bụi cây, những thân cây quanh đấy
Thành bóng đêm dày đặc giữa ban ngày. 

Tôi không nhìn ra sáng tỏ một điều
Nhưng lời nói bỗng trở nên sôi nổi
Và như những hợp âm làm thành chuỗi
Dòng máu dạt dào trong trái tim yêu

Chẳng lẽ hoa thường thích chọn mùa đông
Giường tình yêu vẫn thích nằm trong tuyết
Nàng dường như nghe tiếng nói lặng thầm
Một tình yêu mà chưa ai từng biết. 

Chưa bao giờ tôi gặp cảnh thế kia
Gương mặt ngọt ngào, ánh mắt kinh ngạc
Giờ tâm hồn tôi đã lìa khỏi xác
Và chắc là không quay lại bao giờ. 


First Love

I ne'er was struck before that hour
With love so sudden and so sweet.
Her face it bloomed like a sweet flower
And stole my heart away complete.

My face turned pale, a deadly pale.
My legs refused to walk away,
And when she looked what could I ail
My life and all seemed turned to clay.

And then my blood rushed to my face
And took my eyesight quite away.
The trees and bushes round the place
Seemed midnight at noonday.

I could not see a single thing,
Words from my eyes did start.
They spoke as chords do from the string,
And blood burnt round my heart.

Are flowers the winter's choice
Is love's bed always snow
She seemed to hear my silent voice
Not love appeals to know.

I never saw so sweet a face
As that I stood before.
My heart has left its dwelling place
And can return no more.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét