Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Dante Gabriel Rossetti


Dante Gabriel Rossetti (12 tháng 5 năm 1828 – 9 tháng 4 năm 1882) – nhà thơ, dịch giả, họa sĩ Anh gốc Ý, một trong những người sáng lập trào lưu Tiền Raphael (Pre-Raphaelites) nổi tiếng trong hội họa và thi ca Anh nửa cuối thế kỷ XIX.

Tiểu sử:
Dante Gabriel Rossetti sinh ở London trong một gia đình trí thức, là con trai cả của Gabriel Pasquale Giuseppe Rossetti và Frances Polidori, là anh trai của Christina Rossetti, William Michael Rossetti và Maria Francesca Rossetti – cả bốn anh em đều là những nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình, họa sĩ nổi tiếng của nước Anh.

Năm 1848 Dante Gabriel Rossetti làm quen với William Holman Hunt ở triển lãm của Viện Nghệ thuật Hoàng gia. Hunt giúp Rosseti vẽ xong bức tranh “Tuổi thơ của Đức mẹ Đồng Trinh Maria” và giới thiệu Rosseti với họa sĩ John Everett Millais. Thế rồi họ cùng nhau lập ra trào lưu Tiền Raphael và công bố tuyên ngôn nghệ thuật của mình.

Năm 1850 Dante Gabriel Rossetti in bài thơ đầu tiên Cô gái linh thiêng (The blessed damozel) lấy cảm hứng từ Con quạ (The Raven) của Edgar Poe. Năm 1870 ông in tập Thơ D. G. Rosseti (Poems by D. G. Rossetti). Toàn bộ thơ của ông tập hợp thành cuốn Thơ ballad và thơ sonnet (Ballads and sonnets) in năm 1881. Dante Gabriel Rossetti phủ nhận chức năng xã hội của văn học, chỉ thừa nhận mỗi giá trị thẩm mỹ. Thơ ông là thơ phi đạo đức, mang nội dung thần bí và đề cao tình dục, lý tưởng hóa quá khứ, thi vị hóa tôn giáo, né tránh những vấn đề chính trị và xã hội, phủ nhận những cải cách của thập niên 30 – 50 thế kỷ XIX. Ông đi tìm những hình tượng lãng mạn của Keats và Coleridge.

Tác phẩm thơ:
 Thơ ballad và thơ sonnet (Ballads and sonnets, 1881)


4 bài thơ


TÌNH YÊU LÊN NGÔI

Những sức mạnh mà con tim dễ thương
Bờ môi sự thật, ánh mắt hy vọng
Và vinh quang tro tàn thêm đôi cánh
Quá khứ sáng bừng bóng tối Oblivion.
Tuổi trẻ đẹp xinh với mái tóc vàng
Rất vô tình từ bờ vai đổ xuống
Trong vòng tay tuổi trẻ đầy âu yếm
Đời kết hoa cho cái chết đăng quang.

Tình lên ngôi không với những thứ trên
Mà say mê gặp gỡ và ly biệt
Tình lên ngôi ngoài mọi điều ao ước
Dù yêu thương và hy vọng đã lường
Khát khao sự thật, đạt đến vinh quang
Tuổi trẻ hân hoan, đời là mật ngọt. 

Sonnet I. Love Enthroned

I marked all kindred Powers the heart finds fair:—
Truth, with awed lips; and Hope, with eyes upcast;
And Fame, whose loud wings fan the ashen Past
To signal-fires, Oblivion's flight to scare;
And Youth, with still some single golden hair
Unto his shoulder clinging, since the last
Embrace wherein two sweet arms held him fast;
And Life, still wreathing flowers for Death to wear.

Love's throne was not with these; but far above
All passionate wind of welcome and farewell
He sat in breathless bowers they dream not of;
Though Truth foreknow Love's heart, and Hope foretell,
And Fame be for Love's sake desirable,
And Youth be dear, and Life be sweet to Love.


ÁNH SÁNG ĐỘT NGỘT

Xưa một thời tôi đã ở nơi đây
Nhưng khi nào, ra sao – không còn nhớ
Chỉ còn nhớ rằng cỏ hoa ngoài cửa
Vẫn tỏa mùi hương thơm đến ngọt ngào
Và gió thở dài trên những bờ bao.

Xưa em là người yêu dấu của anh
Bao năm rồi anh không còn nhớ nữa
Nhưng chỉ từ khi chim én bay lên
Và đột ngột, em quay lại ngước nhìn
Làm cho anh lại nhớ về quá khứ.

Mà liệu có không quá khứ đã từng?
Khi thời gian vẫn đi về phía trước
Ngày sẽ đến ta vẫn sống với tình
Bất chấp cuộc đời, bỏ qua cái chết
Để vẫn sống vui với những ngày đêm?

Sudden Light

I have been here before,
But when or how I cannot tell:
I know the grass beyond the door,
The sweet keen smell,
The sighing sound, the lights around the shore.

You have been mine before,—
How long ago I may not know:
But just when at that swallow's soar
Your neck turn'd so,
Some veil did fall,—I knew it all of yore.

Has this been thus before?
And shall not thus time's eddying flight
Still with our lives our love restore
In death's despite,
And day and night yield one delight once more?


KHÔNG CÓ EM

Gương không có em? Chỉ còn màu xám
Khi phía sau, trăng tỏa sáng trên hồ.
Váy không có em? Không gian trống rỗng
Xuyên đám mây đen trăng mới đi qua.
Con đường không em? Ngày chỉ vật vờ
Bóng tối trùm lên. Còn trên gối ấm
Nước mắt rơi, tình yêu trong quên lãng
Vẻ lạnh lùng trong ngày tháng của ta.

Con tim thiếu em? Com tim tội nghiệp
Không còn lời, môi chỉ biết lặng im
Như kẻ hành hương rảo bước trên đường
Rồi trèo lên đỉnh núi cao chót vót
Nơi cây cao và mây đen dày đặc
Bao phủ khắp cho ai khỏi đi tìm.

Without Her

What of her glass without her? The blank grey
There where the pool is blind of the moon's face.
Her dress without her? The tossed empty space
Of cloud-rack whence the moon has passed away.
Her paths without her? Day's appointed sway
Usurped by desolate night. Her pillowed place
Without her? Tears, ah me! for love's good grace,
And cold forgetfulness of night or day.

What of the heart without her? Nay, poor heart
Of thee what word remains ere speech be still?
A wayfarer by barren ways and chill,
Steep ways and weary, without her thou art,
Where the long cloud, the long wood's counterpart,
Sheds doubled darkness up the laboring hill.


THU CA

Em không nghe trong mùa thu lá rụng
Một nỗi đau thức dậy giữa tim này
Những tiếng buồn thương đã dệt từ lâu
Và ngỡ rằng tuyệt vời như giấc mộng
Giữa mùa thu, khi những chiếc lá rơi?

Suy tư làm chi chỉ để rối bời
Những ý nghĩ trong đầu như vô vọng
Giữa mùa thu, khi những chiếc lá rơi
Em không nghe? Rằng đời ta phí uổng
Ngỡ niềm vui – hóa ra chỉ niềm đau?

Em không nghe trong lá rụng mùa thu 
Và không biết rằng trong mùa thu hoạch
Hồn hoang vu sao em chẳng cất lời
Và cái chết chỉ là điều hài hước
Giữa mùa thu, khi những chiếc lá rơi?

Autumn Song

Know'st thou not at the fall of the leaf
How the heart feels a languid grief
Laid on it for a covering,
And how sleep seems a goodly thing
In Autumn at the fall of the leaf?

And how the swift beat of the brain
Falters because it is in vain,
In Autumn at the fall of the leaf
Knowest thou not? and how the chief
Of joys seems—not to suffer pain?

Know'st thou not at the fall of the leaf
How the soul feels like a dried sheaf
Bound up at length for harvesting,
And how death seems a comely thing
In Autumn at the fall of the leaf?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét