Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Rupert Brooke


Rupert Chawner Brooke (1887-1915) – nhà thơ Anh, nổi tiếng với những bài thơ viết về chiến tranh, đặc biệt là bài thơ “Người lính” (The Soldier). Ông cũng được biết đến với vẻ đẹp nam tính của mình, nhà thơ W. B Yeats gọi ông là “người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhất nước Anh”.

Tiểu sử:
Brooke sinh tại 5 Hillmorton Road, Rugby, Warwickshire, là con thứ hai trong ba người con của William Parker Brooke, một thầy giáo ở Rugby, và Ruth Mary Brooke, người Cotterill. Ông học tại trường Rugby và trường Hillbrow. 

Trong khi đi du lịch ở châu Âu, ông đã viết luận án mang tên “John Webster và vở kịch Elizabeth”, nhờ đó mà giành được một học bổng của Trường Cao đẳng Hoàng gia Cambridge, nơi ông trở thành một thành viên của Hội “Sứ đồ Cambridge” và tham gia thành lập “Hội Marlowe”. 

Năm 1913 Brooke chịu một cú sốc tình cảm vì phải chia tay cô bạn gái Katherine Laird Cox. Để cho khuây khỏa, ông đã đi du lịch sang Mỹ và Canada, viết các bài cho báo Westminster Gazette. Ở đây ông có quan hệ tình cảm với nữ diễn viên Cathleen Nesbitt. Ông đã viết một số bài thơ tặng người đẹp này. 

Khi Chiến tranh Thế giới thứ nhất nổ ra, Brooke tham gia quân đội, phục vụ trong lực lượng Hải quân. Tháng 10 năm 1914 ông tham gia cuộc Thám hiểm Antwerp để sau đó tham gia vào các trận đánh lớn. Tuy vậy, tháng 2 năm 1915 ông bị bệnh nhiễm trùng máu do muỗi cắn. Mặc dù đã được các bác sĩ hết lòng cứu chữa nhưng Brooke đã không qua khỏi. Ông mất ngày 23 tháng 4 năm 1915 tại một bệnh viện trên tàu của Pháp. 



NGƯỜI LÍNH

Nếu tôi chết, xin hãy nghĩ về tôi:
Có một góc đất nhỏ ở nước ngoài
Mãi mãi là nước Anh. Rằng đất ấy
Là một nắm tro quí giá từ đây
Rằng nắm tro này sinh dưới bầu trời 
Của nước Anh và thở bằng không khí
Và cánh hoa của nước Anh từng bẻ
Tắm sông quê, vui dưới ánh mặt trời. 

Giờ trái tim ngừng đập ở trên đời
Xua cái ác, nhịp đập còn đâu đó
Những gì của nước Anh còn gìn giữ
Từ những niềm vui, ánh mắt, nụ cười
Lòng thân ái, nghĩ suy, và tất cả
Về dưới bầu trời của nước Anh thôi.


The Soldier

If I should die, think only this of me:
That there's some corner of a foreign field
That is for ever England. There shall be
In that rich earth a richer dust concealed;
A dust whom England bore, shaped, made aware,
Gave, once, her flowers to love, her ways to roam,
A body of England's, breathing English air,
Washed by the rivers, blest by suns of home.

And think, this heart, all evil shed away,
A pulse in the eternal mind, no less
Gives somewhere back the thoughts by England given;
Her sights and sounds; dreams happy as her day;
And laughter, learnt of friends; and gentleness,
In hearts at peace, under an English heaven.

MỘT NGÀY

Ngày hôm nay anh hạnh phúc vô cùng
Suốt cả ngày này anh chỉ nhớ về em
Cảm nhận tiếng cười em đùa vui trên sóng
Giữa trời xanh những đám mây nhỏ của tình 
Gửi về em con sóng trắng của đại dương
Đội lên đầu em những ước mơ đơn giản
Đem bụi cũ xưa từ những ngày cay đắng
Thay bằng một niềm vui lặng lẽ ngập tràn. 

Anh đùa chơi với những hoài niệm tối tăm
Giống như trẻ con dưới bầu trời mùa hạ
Chơi hàng giờ với hòn đá sáng lên kỳ lạ
Chỉ vì không biết rằng phố đã cháy từ xưa
Tình bị phản bội, vụ giết người đã có
Và đã trở thành tro cay đắng – những vị vua.


One Day

Today I have been happy. All the day
I held the memory of you, and wove
Its laughter with the dancing light o' the spray,
And sowed the sky with tiny clouds of love,
And sent you following the white waves of sea,
And crowned your head with fancies, nothing worth,
Stray buds from that old dust of misery,
Being glad with a new foolish quiet mirth.

So lightly I played with those dark memories,
Just as a child, beneath the summer skies,
Plays hour by hour with a strange shining stone,
For which (he knows not) towns were fire of old,
And love has been betrayed, and murder done,
And great kings turned to a little bitter mould.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét