Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Thơ Alfred Douglas


Lord Alfred Bruce Douglas (22 tháng 10 năm 1870 – 20 tháng 3 năm 1945) – nhà thơ, dịch giả người Anh, bạn thân và là người yêu dấu của nhà thơ Oscar Wilde. Cũng như Arthur Rimbaud với Paul Verlaine, Aleksey Nikolayevich Apukhtin với Pyotr Ilyich Tchaikovsky, Xuân Diệu với Huy Cận, Alfred Douglas và Oscar Wilde là một cặp tình trai nổi tiếng của văn chương thế giới. Những bài thơ thời thanh xuân sôi nổi của Alfred Douglas được gọi là “Uranian Poetry” (thơ tình yêu đồng tính – một thuật ngữ của thơ thế kỷ XIX). 

Tiểu sử:
Alfred Douglas sinh ở Ham Hill House, Worcestershire, học ở Winchester College (1884–88) và Magdalen College, Oxford (1889–93), từng làm biên tập viên của tạp chí The Spirit Lamp trong các năm 1892-1893.

Năm 1891 Douglas gặp gỡ với Oscar Wilde, khi đó đã là một nhà văn, nhà soạn kịch nổi tiếng và đã có gia đình với hai đứa con trai. Hai người yêu nhau và trở thành những người tình chung thủy. Năm 1894 nhà văn Robert Hichens in tiểu thuyết The Green Carnation (Bông cẩm chướng màu xanh) viết về tình yêu của hai người, trở thành một tác phẩm nổi tiếng. 

Tháng 1 năm 1893, trong một bức thư tình gửi cho Douglas, Oscar Wilde viết: “Bài sonnet của em thật là tuyệt vời. Đôi môi em như những cánh hoa hồng được trời sinh ra không chỉ dành cho những bản nhạc nồng nàn mà còn dành cho những nụ hôn say đắm. Tâm hồn thanh mảnh của em bay lượn giữa thơ ca và những đam mê. Ta hiểu ra rằng giá như thời của người Hy Lạp cổ thì em là Hyacinth đã làm cho Apollo yêu say đắm…
Mãi mãi yêu em! Oscar của em.”
 


Bố của Alfred Douglas nghi ngờ tình bạn của hai người có vẻ không bình thường đã yêu cầu Alfred bỏ học và dọa sẽ làm to chuyện nếu không chấm dứt quan hệ với Oscar Wilde. Khi anh trai của Alffred, Lord Drumlanrig bị chết trong một chuyến đi săn, thiên hạ đồn ầm lên rằng Drumlanrig có quan hệ đồng tính với thủ tướng Anh, Lord Rosebery. Bởi vậy, những người trong gia đình Drumlanrig quyết tâm cứu Alfred khỏi cuộc tình này bằng cách săn đuổi Oscar Wilde.

Về phía mình, Oscar Wilde kiện gia đình Drumlanrig ra tòa vì tội vu khống nhưng cuối cùng đành chịu thua. Bố của Alfred Douglas thuê thám tử tư theo dõi và ghi lại quan hệ luyến ái của hai người, kể cả bài thơ Two Loves (Hai tình yêu, 1892) của Alfred Douglas cũng được coi là bài thơ viết về mối tình trai này. Oscar Wilde bị tòa buộc tội quan hệ đồng tính với Alfred Douglas và phạt tù 2 năm. Trong tù, Oscar Wilde viết cho Alfred Douglas một bức thư dài có tên gọi “De Profundis” nói về những suy nghĩ và tình cảm của mình dành cho Alfred Douglas. Sau khi ra tù năm 1897, hai người vẫn lén lút gặp gỡ nhưng do áp lực của gia đình họ đi sang Napoli, Ý. Một thời gian sau họ chia tay nhau. Wilde sống những ngày cuối đời trong cảnh nghèo túng ở Paris còn Douglas trở về Anh cuối năm 1898. Oscar Wilde mất ngày 30 tháng 11 năm 1900 ở Paris, Douglas làm chủ tang. 

Sau ngày Oscar Wilde qua đời Alfred Douglas kết bạn với nữ nhà thơ Olive Eleanor Custance – là một người giàu có nhờ tài sản thừa kế. Ngày 4 tháng 3 năm 1902 họ làm đám cưới và có với nhau một con trai - Raymond Wilfred Sholto Douglas (1902 – 1964). 

Hơn mười năm sau ngày mất của Oscar Wilde, năm 1912 – sau khi “De Profundis” được in đầy đủ, Alfred Douglas phát biểu phê phán người tình cũ, gọi Oscar Wilde là “nơi trú ẩn của cái ác đã ngự trị ở châu Âu suốt ba trăm năm mươi năm”. Năm 1913 Douglas kiện nhà văn Arthur Mitchell Ransome về tội bôi nhọ danh dự người khác trong cuốn Oscar Wilde: A Critical Study nhưng tòa xử cho Ransome thắng kiện. Năm 1923 Douglas phải ngồi tù 6 tháng vì tội vu khống thủ tưởng Winston Churchill. Những năm cuối đời ông thường xuyên thư từ liên lạc với những người nổi tiếng như: Marie Stopes, George Bernard Shaw, Anthony Wynn..

Alfred Douglas mất vì bệnh tim ngày 20 tháng 3 năm 1945 ở Lancing, West Sussex, hưởng thọ 74 tuổi.

Alfred Douglas và người tình Oscar Wilde

Tác phẩm:

Thơ:
• Poems (1896)
• Tails with a Twist 'by a Belgian Hare' (1898)
• The City of the Soul (1899)
• The Duke of Berwick (1899)
• The Placid Pug (1906)
• The Pongo Papers and the Duke of Berwick (1907)
• Sonnets (1909)
• The Collected Poems of Lord Alfred Douglas (1919)
• In Excelsis (1924)
• The Complete Poems of Lord Alfred Douglas (1928)
• Sonnets (1935)
• Lyrics (1935)
• The Sonnets of Lord Alfred Douglas (1943)


Văn xuôi:
• Oscar Wilde and Myself (1914)
• Foreword to New Preface to the 'Life and Confessions of Oscar Wilde' by Frank Harris (1925)
• Introduction to Songs of Cell by Horatio Bottomley (1928)
• The Autobiography of Lord Alfred Douglas (1929; 2nd ed. 1931)
• My Friendship with Oscar Wilde (1932; retitled American version of his Autobiography)
• The True History of Shakespeare’s Sonnets (1933)
• Introduction to The Pantomime Man by Richard Middleton (1933)

..................................

Một vài bài thơ


BÀI CA


Ăn trộm từ những đồng cỏ và tất cả đồi xanh
Cướp hết hoa trong vườn để cho tôi đem kết
Một vương miện bằng những bông thủy tiên tuyệt đẹp
Bởi tình yêu tôi đẹp xinh và nhân hậu, trắng trong.

Ngày hôm nay hương của hoa thơm ngát cả không trung
Cùng tiếng ngân rung dịu dàng của những con chim hét
Chúa Trời cúi xuống để mạ vàng những trái tim hoa cúc
Bởi tình yêu tôi đẹp xinh và nhân hậu, trắng trong.

Ngày hôm nay ánh mặt trời hôn lên những cánh hoa hồng
Và người bạn của mùa xuân – chàng Narcissus
Buồn bã nở nụ cười khi nhìn vào gương nước
Bởi tình yêu tôi đẹp xinh và nhân hậu, trắng trong.


A Song

Steal from the meadows, rob that all green hills,
Ravish my orchard's blossoms, let me bind
A crown of orchard flowers and daffodils,
Because my love is fair and white and kind.

To-day the thrush has trilled her daintiest phrases,
Flowers with their incense have made drunk the air,
God has bent down to gild the hearts of daisies,
Because my love is kind and white and fair.

To-day the sun has kissed the rose-tree's daughter,
And sad Narcissus, Spring's pale acolyte,
Hangs down his head and smiles into the water,
Because my love is kind and fair and white.




GỬI OLIVE


Anh đã từng hoang phí niềm hạnh phúc
Và đã vô tâm trước mối nghịch thù
Anh sung sướng rơi vào vòng tù ngục
Của những dại khờ, của những đam mê
Anh bị cám dỗ nhưng chưa bao giờ
Quì gối trước thói giả nhân giả nghĩa
Chưa khoác lên mình những cơn thịnh nộ
Giống như áo quần, như nỗi đam mê.

Khi anh chết, em ơi, em hãy viết:
“Tình của anh giống như một ngọn đèn
Đã chiếu ánh sáng khắp cả gian phòng
Của cuộc đời anh, mọi khe, mọi góc
Và rồi trong những tia sáng màu vàng
Tất cả tắm mình trong màu hổ phách”.


To Olive

I have been profligate of happiness
And reckless of the world's hostility,
The blessèd part has not been given to me
Gladly to suffer fools, I do confess
I have enticed and merited distress,
By this, that I have never bow'd the knee
Before the shrine of wise Hypocrisy,
Nor worn self-righteous anger like a dress.

Yet write you this, sweet one, when I am dead:
Love like a lamp sway'd over all his days
And all his life was like a lamp-lit chamber,
Where is no nook, no chink unvisited
By the soft affluence of golden rays,
And all the room is bathed in liquid amber.'

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét